Em từ vô thỉ , vô chung
Hiện thân nơi chốn Quản cung Nguyệt
Hằng
Người đời gọi em là Trăng
Thi nhân , văn sỉ gọi Hằng , Nguyệt ,
Nga
Còn thêu dệt ngọc , dệt ngà
Lời hay ý đẹp thật là dễ thương
Hỡi ! Em Hoàng Nguyệt diễm hương
Là do kết tụ âm dương đất , trời
Em xinh đẹp quá em ơi !
Dịu dàng thắm thiết sao rơi , mây chùng
Mỗi khi em thẹn , em thùng
Gió không chịu nổi đùng đùng cuồng
phong
Trời cao nhỏ lệ ròng ròng
Anh chàng cuội cũng núp trong bụội chờ
Mắt em chiếu ánh vàng mơ
Dưới trần bướm lượn chàng thơ dệt tình
Ngắm em từ lúc nguyên sinh
Lưỡi liềm rồi lại ra hình Tiên nga
Mặt tròn vành vạnh phong hoa
Khi gần rồi lại như là xa xăm
Những đêm mười bốn , tối rằm
Như nường con gái mười lăm tuổi đời
Nhà nhà em đều ghé chơi
Dẫu rằng chẳng có ai mời em vô
Vì em xinh xắn ngọt ngào
Nên thi , văn sỉ bút đào đề thơ
Tả niềm náo nức đợi chờ
Tả xinh tả đẹp mơ mơ màng màng
Trăng ơi ! Hãy trãi ánh vàng
Hãy cho nhân thế đón nàng về chơi
Để còn ý nghĩa cuộc đời
Ngưu Lang chức Nữ ,
Trăng - Trời hấp hôn
( Cảm tác từ
những bài thơ trăng của Như - Nguyệt )
HÀ HOÀNG VĨNH LẠC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét