Núi DÁC một chiều ta về thăm
Đường lên nghe gió hút căm căm
Nhìn qua truông vắng tìm đâu thấy . .
. ?
Bóng người năm cũ đã biệt tăm
Ngước nhìn xóm Đạo còn đâu nữa
Nhà THỜ TỰ - GÍA cũng tiêu tan
Đồi HƯƠNG sim vẫn ra hoa mãi
Vọng hòa trong gió én hót vang
Đây xóm họ HÀ còn lác đác
Mái nhà xưa cổ khá rêu phong
Vườn tre trưa mát còn kẽo kẹt
Cánh đồng xanh lúa đượm ước mong
Núi QUẾ - Núi VÀNG nay cũng khác
Nhà người - nhà máy mọc râm ran
Thương ga PHƯỚC - CHỈ như ngày nọ
Lạnh lùng khách đợi lệ hai hàng
HÒN MỒ muôn thuở thương khe GŨ
Ôm trọn tình yêu nước suối nguồn
Ngã Tư xe lữa tàu nhả khói
Tiếng còi vội vã cũng qua truông
Não nùng cho kẽ xa ngàn dặm
Nhớ quê hương cũ đã về đây
Để cho
mắt ướt đôi dòng lệ
Gởi trọn tâm tư ở chốn này
- Trên đỉnh đồi Núi Dác
Ngày 10 tháng 07 năm 2004
HÀ HOÀNG VĨNH LẠC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét