Thứ Hai, 19 tháng 5, 2014

NHỚ NGƯỜI RA ĐI




( Nhớ người em gái quê hương đã ra đi biền biệt )


Đây thôn Thạch nơi xứ nghèo muôn thuở
Đây quê hương dấu ái thuở còn thơ
Gió chiều reo vàng nắng xuống đồi sim
Tôi gục mặt để lòng vương nỗi nhớ
Người con gái lần đầu tôi gặp gỡ
Trên cánh đồng chiều nắng cũng như ri
Đã cho tôi nuôi lớn một cây si
Rồi bứng gốc khi nào tôi chẳng biết
Bởi vì nàng bỏ đi không nuối tiếc
Nên cây si đành đứng đợi trơ cành
Buổi chiều ni trời êm ả thanh thanh
Tôi tự hỏi bi chừ " EM ĐÂU NHỈ " !

BANKSTOWN   17112006

CẢNH CHIỀU QUÊ

Đây cảnh chiều buông của quê nghèo
Nắng nghiêng đầu núi đá cheo leo
Con trâu gặm cỏ trên bờ ruộng
Mèo rừng lạc bạn khóc ngoeo ngoeo
Đồi sim hoa tím thôi buồn nở
Cánh đồng xanh lúa chữa đơm bông
Đời sao buồn thế thôn nghèo hỡi !
Người từ năm trước đã sang sông
- Buổi chiều thật buồn về trên quê tôi , ngày tôi về mảng tang Mẹ

17 - 11 -2006

HÀ HOÀNG VĨNH LẠC

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét