Em cũng theo ta tới nơi đây
Mong manh ẽo lã uốn quanh cây
Lòng anh dào đạt bao thương cảm
Khi hội ngộ em ở chốn nầy
Ai đã là người đặt cho em ?
Cái tên Cơm nguội chẳng nghe êm
Nhưng mà gặp gỡ nơi đây gọi . . .
" Cơm Nguội em ơi ! " Thật
êm đềm
Anh đã xa em , xa quê nhà
Xa luôn đồi núi có những hoa
Có Trâm , có Móc , Sim , Dũ Dẽ . . .
Có Ổi , Cốc , Trang với Chà Là
Đừng nghĩ rằng anh say xứ người
Quên đi em gái đẹp nụ cười
Quên đồng lúa rộn ngày mai tới
Quên dòng sông chãy mắt em vui
Em ơi ! Ngày mấy ấy quê mình loạn
Cửa nhà sông , núi cũng tàn hoang
Nuốt lệ ra đi anh bỏ lại
Người em và mộng phải lỡ làng
Nhớ xưa nàng vẫn thương hay nói
" Tội dây Cơm nguội sống nương nhờ
Thân mềm ẽo lã theo chiều gió
Suốt đời rồi cũng chỉ chơ vơ "
Thời gian trôi xứ người lưu lạc
Người tình xa , Cơm nguội không còn
Có những khi buồn thương man mác
Để lòng mình lạnh lúc trăng non
Có ngờ đâu chúng mình tao ngộ
Nơi đồi hoang thấy lại được em
Lòng của anh chùng xuống thật mềm
Khe khẽ gọi kìa " Em Cơm nguội "
Rồi nhớ người xưa càng buồn tủi
Thuở hẹn hò em biết kia mà
Thương xiết bao kỷ niệm ngọc ngà
Cho đến cuối đời anh , em ạ !
Bài thơ viết khi vành trăng khuyết
Sắp tàn rồi em có biết không ?
Sáng ngày mai trời rựng màu hồng
Ta sẽ gặp cùng nhau tâm sự
HÀ
HOÀNG VĨNH LẠC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét