( Cho người con gái quê hương )
Trong cơn mơ ta phiêu bồng hoan lạc
Nương thuyền Tiên về lại bến ngày xưa
Trời ơi ! Trời ! Ai giọng hát đò đưa
Mà thắm thiết cho lòng buồn chi lạ
Chiều hôm ấy xa lắm rồi em ạ !
Ta ra đồi ngắt từng cánh hoa sim
Màu hoa sim màu buồn buồn tim tím
Em nói rằng “ Hoa tím của riêng em “
Gió chiều thu , gió thổi thật êm đềm
Nước róc rách dưới chân cầu trong vắt
Em đùa nghịch hai bàn chân lí lắc
Khuấy nước thành hoa nắng nở chiều thu
Nhìn anh cười , em cất giọng như ru
Ca tình khúc Zũng Chinh “Đồi sim tím “
Trong mắt em một
trời buồn đan kín
Mây xuống dần biển nắng chết sau lưng
Rồi chiến tranh gieo tan tóc không ngừng
Anh bỏ xứ làm người hùng cứu quốc
Ngày ra đi ôi ! sao buồn não nuột
Em thẫn thờ dõi mắt đứng trông theo
Giả biệt em giả biệt xóm thôn nghèo
Anh mài miệt núi rừng đầy gian khổ
Thân lính chiến bạn đời bom , đạn , pháo
Nhưng hồn anh rực rỡ bóng em yêu
Rồi những trưa , những sáng , những buổi chiều
Em thôn nhỏ ngóng chờ anh trở lại . . .
Nhưng em ơi ! Anh đi không trở lại
Nay xứ người đành lở chuyến đò xưa
Đừng trách anh vì thời cuộc đẩy đưa
Anh không tệ cũng đành mang tiếng bạc
Kìa biển xanh , kìa rừng cây bát ngát
Anh là man lạc lõng giửa thị thành
Tìm lại đâu những ngà ngọc ngày xanh
Màu hoa tím mộng lành em chôn kín
Thứ tha anh một con người bội tín
Để đồi sim lối nhỏ một mình em
HÀ HOÀNG VĨNH LẠC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét