Thứ Hai, 19 tháng 5, 2014

NGÀY VỀ THĂM CỐ HƯƠNG XƯA







Núi DÁC một chiều ta về thăm
Đường lên nghe gió hút căm căm
Nhìn qua truông vắng tìm đâu thấy . . . ?
Bóng người năm cũ đã biệt tăm
Ngước nhìn xóm Đạo còn đâu nữa
Nhà THỜ TỰ - GÍA cũng tiêu tan
Đồi HƯƠNG sim vẫn ra hoa mãi
Vọng hòa trong gió én hót vang
Đây xóm họ HÀ còn lác đác
Mái nhà xưa cổ khá rêu phong
Vườn tre trưa mát còn kẽo kẹt
Cánh đồng xanh lúa đượm ước mong
Núi QUẾ - Núi VÀNG nay cũng khác
Nhà người - nhà máy mọc râm ran
Thương ga PHƯỚC - CHỈ như ngày nọ
Lạnh lùng khách đợi lệ hai hàng
HÒN MỒ muôn thuở thương khe GŨ
Ôm trọn tình yêu nước suối nguồn
Ngã Tư xe lữa tàu nhả khói
Tiếng còi vội vã cũng qua truông
Não nùng cho kẽ xa ngàn dặm
Nhớ quê hương cũ đã về đây
Để cho  mắt ướt đôi dòng lệ
Gởi trọn tâm tư ở chốn này
- Trên đỉnh đồi Núi Dác
Ngày 10 tháng 07 năm 2004

HÀ HOÀNG VĨNH LẠC

NHỚ NGƯỜI RA ĐI




( Nhớ người em gái quê hương đã ra đi biền biệt )


Đây thôn Thạch nơi xứ nghèo muôn thuở
Đây quê hương dấu ái thuở còn thơ
Gió chiều reo vàng nắng xuống đồi sim
Tôi gục mặt để lòng vương nỗi nhớ
Người con gái lần đầu tôi gặp gỡ
Trên cánh đồng chiều nắng cũng như ri
Đã cho tôi nuôi lớn một cây si
Rồi bứng gốc khi nào tôi chẳng biết
Bởi vì nàng bỏ đi không nuối tiếc
Nên cây si đành đứng đợi trơ cành
Buổi chiều ni trời êm ả thanh thanh
Tôi tự hỏi bi chừ " EM ĐÂU NHỈ " !

BANKSTOWN   17112006

CẢNH CHIỀU QUÊ

Đây cảnh chiều buông của quê nghèo
Nắng nghiêng đầu núi đá cheo leo
Con trâu gặm cỏ trên bờ ruộng
Mèo rừng lạc bạn khóc ngoeo ngoeo
Đồi sim hoa tím thôi buồn nở
Cánh đồng xanh lúa chữa đơm bông
Đời sao buồn thế thôn nghèo hỡi !
Người từ năm trước đã sang sông
- Buổi chiều thật buồn về trên quê tôi , ngày tôi về mảng tang Mẹ

17 - 11 -2006

HÀ HOÀNG VĨNH LẠC

DÀO DẠT TÌNH QUÊ




Sao mấy hôm nay nhớ quê nhiều
Nhớ đồi núi DÁC nhớ núi HƯƠNG
Nhớ đường sõi đá ra bến UẪN
Tay nắm tay cùng hẹn luyến thương
Ôi ! Cái tiếng quê chẳng là gì
Mà sao tôi khóc buổi phân ly
Mà sao tôi giữ hoài trong trí
Cái tiếng quê tôi nó là gì ?
Ồ ! đó quê kìa trong trí tôi
Vẽ lên mỗi lúc tôi ra ngồi
Ngắm hàng liểu rũ sương mờ lối
Nhòa nhạt quê nghèo quá xa xôi
Quê tôi nghèo lắm Bà con ơi !
Nhưng cứ theo tôi suốt cuộc đời
Mỗi lần tôi lại đi xa xứ
Lòng tôi lại NHỚ - NHỚ quá trời
- Những ngày nhớ về quê hương ôi ! vô vàn là nhớ
Nam -Dương 1991

HÀ HOÀNG VĨNH LẠC